Print

Djokovic giành HCV Olympic 2024: Vì anh là lịch sử

Thứ Hai, 05 /08/2024 15:16

Cần gì để đánh bại tay vợt số một thế giới? Cần một trong những trận đấu hay nhất sự nghiệp- Điều mà Novak Djokovic phải mất gần ba giờ thi đấu căng thẳng, hai loạt tie-break nghẹt thở, để giành lấy thứ duy nhất mà anh chưa từng có trong sự nghiệp của mình. 

Moby Dick 

Với một màn trình diễn xuất sắc, giành chiến thắng 7-6(3), 7-6(2) trước Carlos Alcaraz của Tây Ban Nha vào chiều Chủ nhật, Novak Djokovic đã mang về tấm HCV thứ 2 cho đoàn thể thao Serbia, sau khi giành chiến thắng ở trận chung kết đơn nam, một giải thưởng mà anh khao khát hơn bất kỳ giải thưởng nào khác và đã lẩn tránh anh trong suốt sự nghiệp hai thập kỷ phi thường của mình. 

Khi khoảnh khắc chiến thắng cuối cùng đến, với một cú đánh thuận tay vào góc sân, Djokovic, 37 tuổi, quỳ xuống và ngay lập tức bật khóc. Anh tiến đến lưới để ôm Alcaraz, người cũng sớm bật khóc, nhưng là vì đau khổ chứ không phải niềm vui. Tiếp đó, Djokovic nhắc nhở thế giới rằng ngay cả khi kiếm được hơn 100 triệu đô la (128 triệu bảng Anh) tiền thưởng, 24 danh hiệu Grand Slam đơn và vị trí dẫn đầu trong danh hiệu tay vợt vĩ đại nhất thời hiện đại, huy chương vàng Olympic vẫn là “Moby Dick - con cá voi trắng” của anh. Đó là thứ khiến sự nghiệp của anh cảm thấy chưa trọn vẹn. Giờ đây, nó đã hoàn thiện. 

Djokovic đi đến giữa sân, quỳ xuống cầu nguyện, khoanh tay, nhắm mắt, hướng lên trời với hai tay giơ cao. Anh quỳ xuống đất nện, khóc nhiều hơn, bàn tay run rẩy, rồi đứng dậy và hướng về khán đài, nơi vợ anh, Jelena, và hai con, Tara và Stefan, đang chờ anh ở vài hàng ghế phía trên sân. Tara ôm cổ anh trước, khiến bố cô ngã quỵ, Jelena và Stefan cũng tham gia vào vòng ôm. Chỉ hai tháng trước, tại chính thành phố này, anh nằm trên bàn mổ khi các bác sĩ phẫu thuật xử lý dây chằng chéo bị rách, kết thúc hành trình bảo vệ danh hiệu Pháp mở rộng của anh trước trận tứ kết. Giờ đây, anh trở lại Roland Garros để hoàn thành mục tiêu mà anh nói là quan trọng nhất khi mùa giải bắt đầu - một mùa giải kéo dài hàng tháng, chủ yếu là thất vọng và chấn thương. 

Đối thủ... quen thuộc  

Hơn một năm trước, đám đông Paris đã chứng kiến anh giành chức vô địch Grand Slam thứ 23, phá kỷ lục lúc bấy giờ. Chủ nhật trước, họ đến để xem anh tạo nên một phiên bản lịch sử cá nhân hơn. Hầu như không ai tin anh có cơ hội cao hơn để đánh bại Alcaraz, người đã giành được hai danh hiệu Grand Slam trong hai tháng qua và ở tuổi 21, đã đạt đến một tầm cao đáng kinh ngạc. Nhưng, Djokovic đã tìm ra cách để chiến thắng.  Alcaraz đã mang đến cho Djokovic mọi thách thức có thể, khiến anh phải đạt đến một trình độ chỉ tìm thấy khi đối đầu với những tay vợt vĩ đại nhất cùng thời - Roger Federer, Rafael Nadal; Stan Wawrinka và Andy Murray nữa. 

Trận chung kết diễn ra gần ba giờ dưới ánh nắng chiều ở Paris. Đây không giống như trận chung kết Wimbledon tháng trước, khi Djokovic, sau 39 ngày phẫu thuật đầu gối, thi đấu mờ nhạt và Alcaraz đã đánh bại anh. Đây vẫn là Alcaraz, người tung ra gần như mọi cú đánh trái tay và thuận tay có thể, đồng thời pha trộn những cú đánh bóng ngắn mềm mại nhất và đánh lừa nhất thế giới. Nhưng lần này, đó là một Djokovic, sẵn sàng đuổi bóng hơn bất kỳ ai và chuyển trạng thái từ phòng thủ sang tấn công trong nháy mắt.   

Áp lực đã được tích lũy trong 16 năm, với mức kỳ vọng từ Serbia để mang về một huy chương vàng ngày càng cao. Alcaraz cũng nói rằng áp lực của Thế vận hội khác biệt rất nhiều so với bất kỳ điều gì anh từng phải chịu đựng, biết rằng ngay cả những tay vợt giỏi nhất với sự nghiệp lâu dài nhất cũng chỉ có một vài cơ hội để giành HCV. Tất nhiên, Alcaraz là ƯCV sáng giá nhất. Anh đã giành chiến thắng hai Grand Slam gần nhất. Danh hiệu Wimbledon của anh, sau Pháp mở rộng, không kém gì một sự chuyển giao quyền lực trong quần vợt đối với kết quả này. Nhưng Djokovic tin rằng mình là đối thủ hoàn toàn khác biệt so với 3 tuần trước, sau ca phẫu thuật đầu gối.   

Tất nhiên, có những nghi ngờ. Luôn luôn có. "Nhưng niềm tin và sự kiên định rằng tôi có thể làm được mạnh hơn sự nghi ngờ của tôi", Nole nói. "Đó là một hành trình dài, nhiều, nhiều năm mơ ước được cầm huy chương vàng". 

"Tôi biết điều đó sẽ xảy ra, tôi chỉ không biết khi nào." 

Hoàng Hương